Mã vật thể: SCP-8043
Phân loại: Keter
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: Các hồ sơ công khai sẽ được giám sát để phát hiện những trường hợp được cho là có liên quan đến SCP-8043. Nếu đã xác nhận được một trường hợp thì sẽ xử lý như sau:
- Nếu khoảng thời gian nạn nhân trải nghiệm SCP-8043 đủ ngắn để có thể xóa bỏ hiệu quả thì sẽ sử dụng các loại thuốc lú cần thiết.
- Nếu không thì sẽ dựng một câu chuyện ngụy tạo và nạn nhân sẽ được chuyển đến một cơ sở chăm sóc chuyên biệt vĩnh viễn.
Mô tả: SCP-8043 là một hiện tượng khiến một hành động ngắn và đơn giản được nạn nhân cảm nhận là diễn ra trong một khoảng thời gian cực kỳ dài.
Khoảng thời gian mà những nạn nhân trải nghiệm là khác nhau, nhưng các hành động bình thường chỉ mất vài giây thường được cảm nhận sẽ kéo dài hàng tháng hoặc hàng năm. Nạn nhân cảm thấy hành động đột nhiên đòi hỏi nhiều bước bổ sung phức tạp và thừa thãi để thực hiện. Một khi bị ảnh hưởng bởi SCP-8043, nạn nhân sẽ không thể ngừng thực hiện hành động cho đến khi nó hoàn thành — hiện tượng thời gian giãn nở sẽ kết thúc tại thời điểm này.
Không có quy luật nào được xác định giữa các nạn nhân của SCP-8043, với các trường hợp đã được ghi nhận ở nhiều nhóm đối tượng khác nhau trên toàn cầu. Tuy nhiên, SCP-8043 dường như xuất hiện trong các hành động mà nạn nhân thường có thể thực hiện theo phản xạ. Chúng bao gồm các hành động như:
- Mở khóa cửa/xe
- Mở cửa
- Bật đèn
- Gõ bàn phím
- Các cử chỉ cơ thể khác nhau
Lưu ý rằng SCP-8043 hoàn toàn là một hiện tượng nhận thức — không có sự thao túng thời gian nào thực sự diễn ra. Đối với những ai quan sát thì nạn nhân của SCP-8043 sẽ hoàn thành hành động mà không có sự cố nào, các hiệu ứng tâm lý chỉ biểu hiện rõ ràng ngay sau đó.
Phụ lục 8043-1 (Bản ghi Phỏng vấn)
Vào ngày 12/07/2013, Đặc vụ Tổ Chức Michael Lear đã trở thành nạn nhân của SCP-8043 khi đang nạp đạn cho khẩu súng lục của mình. Hành động này vốn chỉ mất ba giây để hoàn thành, nhưng Đặc vụ Lear cảm nhận là đã diễn ra trong suốt vài tháng. Sau khi bị khủng hoảng tinh thần, Lear đã có một cái nhìn về trải nghiệm của mình khác với những nạn nhân khác, tự cho rằng mình đã được 'giác ngộ' khi chịu ảnh hưởng của SCP-8043 và từ chối sử dụng thuốc lú.
Cuộc phỏng vấn sau đây được tiến hành tại Trạm Hậu Dịch vụ 92 ("Tower Oaks"), nơi Đặc vụ Lear hiện đang cư trú vĩnh viễn.
Phỏng vấn viên: Ts. Julian Lawrence
Đối tượng phỏng vấn: Michael Lear
<Bắt đầu Bản ghi>
(Cuộc phỏng vấn được thực hiện tại phòng khách của Lear. Lear ngồi trên ghế sofa trong khi Lawrence ngồi trên ghế bành. Lawrence cúi xuống và bật máy ghi âm trên bàn cà phê.)
Ts. Lawrence: Đã lâu rồi chúng ta chưa có dịp nói chuyện. Xin lỗi nhé. Anh biết chuyện thế nào rồi mà.
Lear: Tôi đoán vậy.
(Ngừng.)
Ts. Lawrence: Có gì không ổn sao?
Lear: Tôi, ừm, là gần đây tôi có dịp xem hồ sơ.
Ts. Lawrence: Hồ sơ nào cơ?
Lear: Anh biết mà, ừm... (bật cười) Hồ sơ 8043 ấy à? Hình như tôi có quyền truy cập vào nó. Chỉ là, ờm... Tôi không — tôi không biết mình có thích cách anh mô tả nó không. Chuyện này, ừm, cách nó diễn ra với tôi. Tôi không... không, chắc là không.
Ts. Lawrence: Tôi rất tiếc khi nghe điều đó. Cụ thể thì anh có vấn đề với điểm nào?
Lear: Là cái cách mà, sau đó, cái cách các anh mô tả tôi, chắc vậy. Không phải đích thân ông, mà là người đã soạn nó. Tôi — cái cách nó nói 'cho rằng mình đã được giác ngộ' và các ông lại đặt mấy cái dấu ngoặc kép nhỏ quanh từ 'giác ngộ', kiểu — kiểu như trích dẫn ấy. Ông hiểu ý tôi không?
Ts. Lawrence: Đó là những gì chính anh đã nói mà, phải không?
Lear: Ừ, nhưng... là cách nó được viết ra ấy. Chắc là vậy. Các anh khiến tôi nghe như một kẻ cầm đầu giáo phái hay gì đó.
Ts. Lawrence: À. Tôi hiểu ý anh rồi.
Lear: Nó giống như... Tôi không định nói dù chỉ một giây là tôi tận hưởng những gì đã xảy ra, và nó dễ chịu. Nó là một cơn ác mộng chết tiệt đấy chứ. Tôi đã vặn vặn cái thứ đó hàng ngày trời để nòng súng thẳng hàng, và — và tôi đã nghĩ thế là xong. Tôi đã nghĩ nó chỉ mất vài ngày thôi! Nhưng nó cứ tiếp tục và tiếp tục. Luôn có thứ khác cần phải làm... và cứ thế cứ thế cứ thế cứ thế cứ thế cứ thế cứ thế cứ thế…
Ts. Lawrence: Michael.
Lear: …cho đến khi không còn gì nữa, và rồi nó kết thúc.
(Ngừng.)
Lear: Nhưng nó vẫn không khác gì ác mộng cả.
Ts. Lawrence: Được rồi.
Lear: Nhưng đồng thời, nó là một... một trải nghiệm độc đáo, tôi đoán vậy. Phải học cách rút ra được gì từ nó, nếu không thì nó sẽ nghiền nát mình. Phải khiến nó hoạt động theo ý mình. Ý tôi là... tôi có rất nhiều thời gian để suy nghĩ trong lúc nạp đạn cho khẩu súng lục của mình. Quá trời thời gian luôn đấy.
(Ngừng.)
Lear: Ban đầu chỉ là hoảng loạn thôi. Anh tự hỏi sẽ phải làm việc này bao lâu nữa. Nó không — tôi muốn nói rõ rằng đó không chỉ là không thể... không thể khiến mình ngừng lại. Như thể bản thân không muốn ngừng vậy. Không hề có lựa chọn nào. Không hề. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng ra cảnh bản thân mình ngừng lại được.
Ts. Lawrence: Phải. Anh từng kể cái này rồi.
Lear: Tôi sẽ kể bao nhiêu lần tôi muốn.
(Ngừng.)
Lear: Xin lỗi.
Ts. Lawrence: Không sao cả.
Lear: Ý tôi là... con người chỉ có thể hoảng loạn đến một mức nào đó thôi. Rồi nó cũng cạn. Và chỉ còn mỗi sự đơn điệu... anh bắt đầu sụp đổ vào bên trong, thành — thành một điểm duy nhất. Như một hố đen, chắc vậy. Thẳng vào tâm mình. Vào cái... cái Bản chất. Có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thấy chính mình. Nhưng rồi cả điều đó cũng kết thúc.
Ts. Lawrence: Và rồi?
Lear: Rồi tâm trí anh bị kéo rộng ra, và anh thấy mọi thứ một cách rõ ràng. Anh... anh trân trọng nó. Hiểu được nó. Có một khoảnh khắc — một khoảnh khắc mà, tôi không biết nữa, siêu việt à — thôi kệ đi, ừ, là giác ngộ.
(Ngừng.)
Lear: Rồi vòng lặp lại tiếp diễn... cho đến khi anh xong việc. Nhưng anh giữ cảm giác đó với mình, như tôi đã giữ lại nó vậy. Cái cảm giác lúc ấy. Vẫn còn một dư âm. Như tôi đã nói, phải học cách rút ra được gì từ nó.
Ts. Lawrence: Và đến tận bây giờ, anh vẫn giữ nguyên quan điểm đó?
Lear: Đúng. Tôi đã luôn sợ thời gian kể từ khi đủ trưởng thành để thật sự hiểu nó. Sợ nó — sợ nó trôi qua, bị bỏ lại phía sau. Tôi lớn lên trong chớp mắt. Thiếu niên sang hai mươi. Hai mươi sang ba mươi. Như thể tôi đang trượt khỏi một cái máy chạy bộ. Như thể có gì đó kéo tôi vào ở đằng sau. Như một cái máy nghiền gỗ.
Nhưng... khi đó, tôi cảm thấy như cuối cùng cũng có đủ thời gian... như thể tôi có thể dừng lại để thở. Bao nhiêu lần cũng được. Chỉ thế thôi. Chắc vậy.
(Ngừng.)
Lear: Như vậy ổn chứ?
Ts. Lawrence: Ừ, tất nhiên rồi. Tôi chỉ đang nghĩ về chuyện đó. Nếu là tôi... à, xin lỗi, tôi không có tư cách nói thế.
Lear: Không, không không sao cả. Anh cứ nói đi.
Ts. Lawrence: Tôi nghĩ nếu là mình thì chỉ muốn quên hết mọi thứ, nếu có thể.
Lear: (bật cười) Tôi có thể giải thích chuyện này hết lần này đến lần khác, theo bất kỳ cách nào anh muốn, nhưng — nhưng anh sẽ không hiểu được nếu chưa từng trải qua. Nó giống như, đó là ba giây quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, nhưng nếu anh ở đó, nó sẽ trôi qua như một cái búng tay —
(Lear búng tay, rồi đột ngột dừng lại. Anh nhìn vượt qua Ts. Lawrence, chăm chú vào bức tường phía sau. Anh tiếp tục gõ ngón tay vào nhau trong vài giây.)
Ts. Lawrence: Michael?
(Ngừng.)
Lear: (ngập ngừng) A-Ai?
(Lear ngã xuống ghế sofa, co người lại trong tư thế bào thai. Anh rên rỉ. Anh vẫn tiếp tục gõ các ngón tay vào nhau.)
(Ts. Lawrence chạy tới bên anh.)
Ts. Lawrence: Michael?!
Lear: Xin lỗi... T-Tôi không biết...
(Ngừng.)
Lear: Tôi không nhớ chúng ta đang nói về cái gì nữa.
<Kết thúc Bản ghi>
Trích dẫn trang này như sau:
"SCP-8043" bởi Tanhony, từ Wiki SCP. Nguồn bài viết: https://scpwiki.com/scp-8043. Xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA.
Bài viết được dịch bởi Nya Piece, từ Wiki SCP-VN. Nguồn bản dịch: http://scp-vn.wikidot.com/scp-8043. Xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA.
Để biết thêm thông tin sử dụng tính năng này, vui lòng truy cập Hộp Giấy phép. Để truy cập thêm thông tin về quy định giấy phép, vui lòng truy cập Quy Định Bản Quyền.