Quy trình Quản thúc Đặc biệt: Không cần thiết. Quy trình cũ đã được lưu trữ cho hậu thế.
Vùng An Ninh-119 đã được thiết lập xung quanh bán kính 5 Km từ khu vực được gọi là SCP-4705. Ba trạm kiểm soát đã được xây dọc theo tuyến đường chính dẫn đến SCP-4705, mỗi trạm kiểm soát phân định một vùng an ninh của khu vực. Không ai được phép đi quá trạm kiểm soát thứ hai mà không có quyền truy cập Cấp 4, những nhóm người được cho phép thâm nhập vào khu vực này phải có ít nhất một thành viên thông thạo Tiếng Nhật vào mọi lúc.
Cập nhật: Kể từ ngày 15-03-1946, khí quyển xung quanh SCP-4705 đã được ghi nhận là đang suy giảm một cách đáng kể. Các đội nghiên cứu vẫn đang tiếp tục đánh giá sự thay đổi này và họ đã xác định rằng kích thước của SCP-4705 đang co lại. Trong 30 ngày tới khu vực dị thường này đã không còn tạo ra bất kỳ nhiễu loạn khí quyển nào nữa và phần bên trong nó trở nên bất khả xâm phạm. Vì sự biến chuyển này, khu vực được định danh SCP-4705 đã được tái phân loại thành Neutralized. Vùng an ninh-119 phải được giữ nguyên trong vòng 20 năm tới và nếu không còn bất kỳ hoạt động dị thường nào tiếp diễn, vùng an ninh-119 có thể ngừng hoạt động.
Mô tả: SCP-4705 là một không gian chiều dư dị thường ảnh hưởng đến khu vực tầm 8km vuông gần đền Hibu, nằm tại vùng Shimane thuộc Nhật Bản. Xung quanh khu bực này được biểu thị bởi mật độ mây dày đặc và lớp sương mù màu vàng-xanh lá. Dù vậy, nhưng vệ tinh và hệ thống giám sát từ xa vẫn không thể quan sát được hai đặc tính trên. Tại biên giới hoạt động của SCP-4705, cường độ của hai hiện tượng khí tượng này đều tăng lên đáng kể đến độ tầm nhìn chỉ giới hạn còn 30m hoặc thấp hơn.
Tầm nhìn của các thiết bị giám sát điện tử cũng bị giới hạn. Camera Tầm Nhiệt, Vệ tinh quan sát, Hình ảnh quang phổ Thaumo, và công nghệ tăng cường ánh sang yếu đã được chứng minh là hoàn toàn vô hiệu trong việc mở rộng tầm quan sát bên trong SCP-4705. Ngoài việc hạn chế tầm nhìn, SCP-4705 còn làm suy giảm tín hiệu điện tử đến độ tầm hoạt động hiệu quả của thiết bị liên lạc tiêu chuẩn chỉ còn tầm 50 mét hoặc ít hơn.
Bên trong khu vực SCP-4750 bao gồm một số lượng không xác định các tòa nhà vô chủ trong nhiều tình trạng hỏng hóc khác nhau, chúng đại diện cho nhiều thời đại phong cách kiến trúc. Phần lớn kiến trúc được ghi nhận là tượng trưng cho kiến trúc Nhật Bản "hiện đại", tuy vậy vẫn có vài tòa nhà mang phong cách kiến trúc có từ đời đầu thời kỳ Edo. Diện tích tổng cộng của các tòa nhà được ghi nhận vượt quá một lượng lớn không gian mặt ngoài của SCP-4705, kích thước thật sự bên trong SCP-4705 vẫn còn là một ẩn số.
Tài liệu hỗ trợ từ IJAMEA được thu hồi trong quá trình điều tra khu vực dị thường này đã ghi nhận rằng bên trong SCP-4705 có tồn tại một số sinh vật có khả năng ngoại lực, biến chất và hung hăng. Tuy vậy, không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh sự tồn tại của các sinh vật này trong quá trình Điều Tra của tổ chức.
Bản Ghi Khám Phá 4705.1:
Ngày: 1945年08月16日 Tướng Quân Ogawa thuộc Cơ Quan Giám Sát vấn Đề Dị Thường Hoàng Gia Nhật Bản (IJAMEA) đã tham gia các chiến dịch của Tổ Chức sau khi cơ quan của ông ta chính thức bị giải thể. Vị Tướng Quân đã cung cấp thông tin về các vấn đề có liên quan đến IJAMEA, cũng như một vài phe phái tàn dư còn trung thành với lý tưởng chủ nghĩa Đế Quốc Nhật Bản cùng các nhân sự của họ. Ông ấy đã cung cấp một bản báo cáo hoạt động dẫn đến việc Tổ Chức khám phá ra SCP-4702, một bản sao về báo cáo này đã được biên dịch và đính kèm dưới đây.
Ngày: 1945年10月10日 Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Mu-13 ("Thợ Săn Ma") đã hạ cánh gần cửa sông Kobe vào buổi sáng sớm và di chuyển vào bên trong hướng đến tọa lạc mà Tướng Quân Ogawa cung cấp. Không gặp bất cứ trở ngại nào, ĐĐNCĐ tiến đến khu vực hoạt động vào lúc 1300. Sau khi kiểm tra thiết bị lần cuối và báo cáo trạng thái vào lúc 13:35, ĐĐNCĐ đã được phép tiếp tục di chuyển.
Vào thời điểm đó, cả đội không biết rằng SCP-4705 sẽ gây ảnh hưởng đến thiết bị quan sát điện tử bao gồm thiết bị quay phim, việc này dẫn đến phần lớn bản quay bị hư hại tới mức không thể phục hồi. Một thành viên của ĐĐNCĐ Mu-13 đã được chỉ định làm người quay phim của nhóm, lời chứng của anh ta và các thành viên khác đã được sử dụng để bố cục các sự kiện, đồng bộ hóa các tập tin video khác nhau, và làm rõ bằng công cụ văn bản nếu cần thiết.
Bản quay bắt đầu với tiếng bước đi của những đôi ủng nặng nề lê trên quãng đường lát sỏi và tiếng loạt xoạt của các thiết bị hỗ trợ va vào nhau. Ghi chép viên đã cho biết rằng lúc đó có ba thành viên của ĐĐNCĐ đang hiện diện: Graves, Dawkins, và Royce. Phần âm thanh và video không liên quan đã được cắt bỏ.
Graves: Được rồi các đồng chí, đưa mấy cái NVD ra nào; mây bắt đầu dày đặc rồi đấy, sắp có bão à?
Dawkins: Áp kế gần hỏng rồi này, chắc sắp bão thật. Mà giờ còn chưa tới 14:00 mà?
Royce: Chẳng thấy được cái gì cả. Mấy anh có nghĩ rằng ngọn núi lửa đã phun trào rồi không? Xung quanh toàn bụi với chẳng tro, vừa ngột ngạt vừa mờ mịt cứ như có cháy rừng gần đây không bằng. Thêm mấy đám mây này nữa.
Graves: Khởi động NVD trước đi, có gì nói sau. Bây giờ cũng chẳng có gì quan trọng.
Máy quay sau đó được mở trở lại khi ĐĐNCĐ đã ở bên trong khu vực dị thường, họ ghé ngang qua một cửa hàng tiện lợi bỏ hoang. Ghi chép viên ghi chú rằng ngoại thất của cửa hàng tiện lợi được xây bằng gạch nhưng phần hồ vữa ở giữa những viên gạch là một dạng vật liệu keo bán-vô hình, chúng rỉ ra một màu gỉ sét. Sau khi kiểm tra, chất này được cho là tương tự như vật liệu được thu hồi từ cổng torii, vật liệu trên đã được đưa vào biên mục.
Đặc vụ Graves và Dawkins đang đứng gần quầy thu ngân. Đặc vụ Royce, người giữ camera, từ từ tiến tới khu vực cửa hàng; nội thất bên trong có dạng chữ nhật, ở trung tâm là vài dãy kệ để hàng. Camera lướt qua một vài mặt hàng thực phẩm được đóng gói, chúng bị bao phủ bởi nấm mốc và một lớp nhớt dày đặc. Mọi thực phẩm hữu cơ mà cả nhóm tìm thấy đều ở trong tình trạng này. Sau một lúc, Đặc Vụ Royce tìm thấy một lọ thủy tinh có vẻ chứa thực phẩm. Nhãn dán trên lọ đã bị bong tróc đi hết, bên trong lọ chứa đầy một chất màu xanh, trông cũng rất đặc.
Máy quay sau đó chuyển hướng sang một cây gậy gỗ nằm trên kệ. Nó trông bóng loáng như được khắc tạo bởi một nghệ nhân, trên nó có khắc vài kí tự kanji.
Royce: Ê Dawkins. Cây gậy này có ghi chữ gì này. Nhìn lạ quá. Anh có đọc được không?
Đặc vụ Royce giơ tay ra để lấy cây gohei đúng lúc anh ta nắm được nó thì một âm thanh chói tai vang lên làm cho Royce giật mình và lùi lại. Anh ta ném cây gohei lên lại kệ và ngã quỵ xuống, nhanh chóng trườn ra đằng sau. Dawkins và Graves chạy lại để hỗ trợ nhưng âm thanh đã đột ngột ngắt đi.
Graves: Cái quái gì thế?
Dawkins: Tôi không biết nhưng cái tiếng to vãi đái, và có vẻ xuất phát từ gần đây nữa.
Graves: Phát ra từ trên lầu à?
Dawkins: E là vậy. <Giúp Đặc Vụ Royce đứng dậy>
Đội ĐĐNCĐ định vị được cánh cửa gần bức tường màu đen chỗ cái cầu thang đi lên lầu trên. Cả nhóm leo lên cầu thang. Camera hướng đến một cánh cửa mờ mờ trong bóng tối. Đặc vụ Graves là người đi trước. Khi bước vào, Đặc Vụ Graves đứng hình tại chỗ, Dawkins hỏi Graves rằng anh ấy có gặp vấn đề gì không. Graves không trả lời và giữ trạng thái bất động trong gần ba mươi giây rồi ngã nhào ra đằng sau. Anh ta tháo NVD của mình ra và bắt đầu co giật rồi nôn mửa. Dawkins và Royce nhìn vào bên trong căn phòng.
Khi bước vào, Đặc Vụ Graves đứng hình tại chỗ, Dawkins hỏi Graves rằng anh ấy có gặp vấn đề gì không. Graves không trả lời và giữ trạng thái bất động trong gần ba mươi giây rồi ngã nhào ra đằng sau. Anh ta tháo NVD của mình ra và bắt đầu co giật rồi nôn mửa. Dawkins và Royce nhìn vào bên trong căn phòng.Ở chính giữa căn phòng là một cái túi ngủ, một cái bi đong đựng nước, vài phần thức ăn thối rữa, và một cái túi. Camera lướt sang trái cho thấy một mảng đen lớn dính trên tường. Nó trông giống dạng người, cao tầm 2 mét, một phần của nó trộn lẫn vào bức tường. Nhìn xuyên qua thứ đó, ta có thể quan sát được phần xương bị lộ ra bao gồm một cái sọ người, xương cánh tay, xương đốt ngón tay, xương sườn và xương cổ chân. Nó trông mờ đục như dầu hắc ín, mặc dù không rõ ràng, nhưng dường như bên trong bề mặt của nó có thứ gì đó đang chuyển động.
Dawkins: <Nghiêng đầu và tiến lại gần hai bước> Nó có phải là…?
Royce: Đừng lại gần nó nữa, đếch đùa đâu, đứng im ngay chỗ đó.
Dawkins: <Gật đầu rồi che miệng và mũi> Mùi kinh thật. Có phải nó đang, nó đang phân hủy không?
Royce: Chắc thế...
Dawkins bước xa khỏi thực thể và dùng chân đá vào cái túi ngủ ở giữa phòng. Bên trong túi ngủ chứa vô số xác côn trùng khô khốc bao gồm rết, sâu, sên, và nhiều loại nhện khác nhau. Dawkins sau đó đá đổ đống đồ ăn thối rữa; không có gì đặc biệt xảy ra. Cuối cùng, Dawkins dùng chân để đá vào cái túi yên. Khi anh ấy đang cố mở cái túi thì một âm thanh răng rắc như có cái gì đó đang phun ra vang lên ngoài tầm camera. Cảnh quay đột ngột lướt sang bên trái về phía thực thể trên tường, phần xương sọ của nó đang chuyển động, hàm dưới của nó há rộng ra, đang gào thét.
Dawkins hoảng loạn chạy về phía bên phải camera còn Royce thì nhanh chóng rút lui về phía sau. ĐĐNCĐ rời căn phòng. Có thể nghe thấy nhiều tiếng la hét ầm ĩ khi họ đi xuống cầu thang, sau đó âm thanh video hoàn toàn bị nhiễu loạn.
Sau một khoảng thời gian không xác định, camera mở lên cho thấy đội MTF đang di chuyển qua bức màn sương vàng-xanh lá. Đặc vụ Graves và Dawkins đang chạy phía trước Royce, Dawkins đang mang theo trên mình cái túi yên. Dù tầm nhìn rất hạn chế, mây mù có vẻ đang giảm bớt và lượng ánh sáng đang dần dần tăng lên. Đoạn video kết thúc khi ĐĐNCĐ băng qua một cánh cổng tori và thoát ra khỏi biên giới hoạt động của SCP-4705.
Sau đây là bản sao lưu lại về một loạt nhật ký của một nhân sự IJAMEA vô danh được thu hồi trong sự kiện Ghi Chép Điều Tra 4705.2. Đoạn nhật ký này đã được dịch từ tiếng Nhật sang Tiếng Anh và được lưu trữ cùng với SCP-4705. Vì một lý do nào đó cuốn sổ này lại bị tách khỏi các nhân sự IJAMEA, tình trạng của tác giả cuốn nhật ký hiện vẫn chưa được làm rõ.
Chúng tôi đã đến chân núi. Tôi cảm nhận được một luồng không khí ngột ngạt, chúng như đang lăn xuống dốc ngọn núi hướng về chỗ chúng tôi, nó ngày càng dày đặc cứ như muốn bóp ngạt cả đội. Những người khác cũng đang lo sợ như tôi. Nhưng chúng tôi đã tự uốn nắn lại chính mình để tập trung vào thử thách phía trước. Cả Đế Quốc đang kêu gọi chúng tôi thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng của mình. Các vị Saishu đã nói đúng; tôi có thể cảm nhận được sự sai trái của chốn này. Chính những ngọn cỏ dường như cũng bị bẻ cong.
Chúng tôi đi vào một màn sương dày đặc sau khi leo lên đỉnh. Giữa trưa mà cứ như đang sập tối ấy, chúng tôi tạm nghỉ để chờ đốt đuốc. Tám người trong số bọn tôi đi qua cánh cổng tori tại Đền Hibu. Shinpei đã nhìn thấy thứ gì đó chuyển động ở đằng xa, tôi e là bản chất thần thánh của nhiệm vụ này đã làm anh ta hóa điên. Anh ta với lấy cây gậy gohei của mình và lao lên ngay lập tức, vừa chạy vừa rền rĩ tiếng hét xung trận xông về phía màn sương mù, thứ đang đi theo và chạy dọc sống lưng của chúng tôi. Chúng tôi thấy cây đuốc của anh ta len lỏi qua các ngóc ngách rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Chúng tôi ngay lập tức đuổi theo. Sau một lúc, chúng tôi tìm thấy cây đuốc của anh ta, nó đã cháy rụi. Sau một khoảng thời gian nữa thì chúng tôi thấy anh ta đang quỳ giữa đường. Đôi mắt của anh ta bị thương khá nặng nhưng anh ta không chịu nói lý do.
Shinpei bảo rằng chúng ta phải tự che chắn mình bằng lòng tin, đó là lần cuối mà anh ta chịu mở miệng. Chúng tôi băng bó cho anh ta một cách tốt nhất có thể.
Đội trưởng thề rằng chúng tôi đã băng qua ngôi nhà thời thơ ấu của ông ta. Ở đây có nhiều nhà lắm, nhiều công trình nữa. Cứ như là cả thành phố đang nằm trước mắt xung quanh chúng tôi, nhưng chúng hoang vắng đến lạnh người. Tôi có thể nghe thấy những tiếng lách cách khe khẽ đang gieo xuống nền đường lát đá. Tôi có thể nghe thấy những tiếng gõ như móng tay gõ vào gạch. Trời quá tối, không thể thấy được bất cứ thứ gì ngoài ánh đuốc. Xung quanh chúng ta toàn sương mù.
Hôm nay, chúng tôi lạc mất đội trưởng. Tối nay. Cũng chẳng rõ; mặc cho đám sương tù túng, ngột ngạt và dày đặc, sắc cam mờ nhạt của ánh dương dường như chẳng bao giờ giao động ở phía đường chân trời. Chẳng bao giờ cắt qua được màn sương, nhưng luôn nhắc nhở rằng nó đang ở ngoài kia, nơi nào đó bên ngoài tầm nhìn, ngoài tầm với của chúng tôi. Chúng tôi không còn quyền được cảm nhận hơi ấm của nó.
Đội trưởng nài nỉ rằng chúng tôi nên quay trở lại nơi mà ông ta gọi là nhà thời còn thơ ấu, trở lại ngôi nhà ấy. Nhiệm vụ của chúng tôi vẫn chưa được hoàn thành và tình trạng của Shinpei mỗi giờ một tệ đi, chúng tôi không muốn đi chệch lịch trình nhưng chúng tôi e rằng vị chỉ huy sẽ không thể vượt qua được thứ mà ông ta đã thấy và cảm nhận kể từ đó. Quả là một phép màu nơi chốn hư vô này, chúng tôi đã tìm thấy ngôi nhà một lần nữa, vị chỉ huy ra lệnh cho chúng tôi đợi ở ngoài. Chúng tôi đã chấp thuận.
Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, từng giây như đang cố chứa đựng mọi sự căng thẳng của chúng tôi, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Hinata nhìn tôi rồi đi vào bên trong. Tôi biết rằng anh ta không thể đứng im được nữa và tôi không ngăn anh lại. Hai người nữa đi theo sau bao gồm tôi, tôi yêu cầu những người khác chăm sóc cho Shinpei. Cả căn nhà trống không, chỉ trừ những đống phế thải và nhọ. Bức tường xung quanh thì mục rữa và bẩn thỉu, sàn nhà bị biến dạng và ẩm ướt. Ngôi nhà đã trở nên đồi bại, một cái võ rỗng tuếch của thứ mà nó chọn để đại diện.
Chúng tôi bắt gặp Đội Trưởng trong cái phòng nhìn như phòng ngủ. Ông ta đứng bất động ở chính giữa phòng. Vị chỉ huy nhìn qua vai ra đằng sau và tôi thề rằng ông ấy đã nhìn thẳng vào tôi trong thời điểm đó, tôi cũng bị tê liệt bởi tính chất trọng đại mà ông ta đã cảm nhận, tính chất đấy đã được truyền tải cho tôi chỉ qua một ánh nhìn. Chính không khí trong căn phòng trở nên rung chuyển và bóp méo xung quanh ông ta và vị chỉ huy vỡ tung. Nổ tung. Bị đốt cháy trong một hỗn hợp đen xì và sự chết chóc.
Những mảnh xương trắng xóa của ông ta giờ đang nằm trên sàn ngay trước mặt chúng tôi và thứ bóng tối đã cư ngụ bên trong ông ta giờ đây đã giội lên đầu tất cả. Ngay đó, ngay tại vị trí của ông ta, một thứ gì đó mê hoặc đến không ngờ xuất hiện, một trái bóng, một khối cầu trắng và xanh, nó gầm lên thứ màu sắc và năng lượng trái ngược với vẻ tuyệt vọng nhợt nhạt đang thống trị nơi này. Nó được bao quanh bởi một ngọn lửa nung đỏ trắng, nó đang nhảy nhót và di chuyển như thể chúng có sự sống. Dù nó không có mắt, tôi có cảm giác như chúng đang nhìn trừng trừng vào bọn tôi. Thiếu thốn. Đói khát. Hinata móc cây gohei ra, tay run rẩy, và chúng tôi lùi về phía sau. Rồi chúng tôi rời khỏi nơi đó.
Tình trạng của Shinpei tệ hơn nhiều rồi. Tôi tin rằng anh ta đang bị một căn bệnh gì đó về máu. Chúng tôi biết rằng vết thương của anh ta nguy hiểm như thế nào, nhưng bằng một cách nào đó tôi lại nghĩ rằng tại nơi này, không một căn bệnh của con người có thể cướp đi mạng sống của anh ta. Anh ta bảo chúng tôi bỏ anh ta lại, để một mình anh ấy đối mặt với số phận của mình, nhưng chúng tôi không thể làm thế. Hiện chúng tôi đang cõng anh ấy đi, mỗi người một bên. Không chắc là anh ta còn bao nhiêu thời gian nữa.
Chúng tôi mất một người vào đêm hôm qua. Sáng nay, túi ngủ của Kaito trống không. Bốn người bọn tôi đi bốn hướng khác nhau, với một ngọn đuốc, chúng tôi tách nhau ra. Ba mươi phút nhưng vẫn không ai tìm thấy anh ta cả. Chà, ít rằng tôi bảo là tôi không tìm thấy. Những gì còn sót lại từ thi thể của Kaito đang nằm bên cạnh một cái giếng, những mảnh xương trắng xóa của anh ta bị nhấn chìm trong một thứ dầu hắc ín giống với chỉ huy vậy. Tôi thề rằng anh ta đã nhìn về phía tôi khi tinh chất của anh ta rỉ xuống cạnh giếng, tôi đã nghe thấy tiếng la hét của anh ta. Dù ô nhục nhưng tôi phải thừa nhận rằng, vào khoảng khắc này tôi đã cảm thấy sợ hãi, một cảm giác kinh hãi khủng khiếp, tôi đã chạy một mạch khỏi đó.
Shinpei đã không qua khỏi. Anh ta không bị sốt nhưng tĩnh mạch của anh ta đã trở nên đen xì bởi chính máu của mình. Tôi biết thứ gì đã lấy mạng anh ta, chúng tôi phải rời khỏi đây.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi nhưng chúng tôi không thể tìm thấy được đường xuống. Chúng tôi đi theo la bàn mà, đáng lẽ phải tới được chân núi rồi chứ, không phải một lần, mà là hai lần, nhưng chúng tôi vẫn đang ở đây, ở giữa những công trình tĩnh lặng và im ắng của chốn đô thị đồi bại và bệnh hoạn này. Tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng lách cách của chúng và tôi biết rằng thể nào chúng cũng sẽ đến tìm chúng tôi nếu như chúng tôi không sớm rời khỏi đây. Chúng tôi đã chuẩn bị thêm nhiều đuốc nhưng nguồn tiếp tế sắp cạn rồi. Chẳng còn giọt nước nào cho ngày mai cả. Ngày hòa trộn vào đêm, đêm hòa trộn vào ngày.
Đồng hồ của tôi vẫn tiếp tục chuyển động nhưng tôi có cảm giác như tôi sẽ không thể tiếp tục. Tôi ước gì cái tiếng lách cách đó sẽ ngừng lại. Tôi ước rằng chúng sẽ lộ mặt thật ra.
Chúng tôi chạy, rồi tiếp tục chạy và giờ tôi chỉ còn một mình.
Một ngọn lửa màu xanh tiến tới chỗ chúng tôi và chúng tôi tưởng rằng nó là cái lồng đèn đang lắc lư của đám trinh sát, nhưng cái lồng đèn đó không đem lại bất cứ hy vọng nào. Youkai (yêu quái), Oni (quỷ), tôi chẳng biết. Khi nó cắt qua màn sương và bước vào ánh đuốc mập mờ của tôi, nó trở thành khuôn mặt của một trăm người hoặc hơn thế nữa. Những kẻ vô vọng, bệnh tật, những đôi mắt vô hồn của một ngàn xác chết, trong khi đang chuẩn bị xéo khỏi nơi đó, tôi nhận thấy. Tôi nhận thấy rằng bọn họ là tất cả những gì sâu bên trong thâm tâm của tôi và tôi bắt đầu chạy.
Mụn nhọt bắt đầu xuất hiện trên tay tôi. Tôi có thể cảm thấy bọn họ ở ngay sau sống lưng. Họ là những vết loét với rìa ngoài màu đen xịt, tôi đã chứng kiến triệu chứng này trước đây rồi. Nó giống với những gì mà bọn chuột gây ra cho họ khi ở trong tù. Tôi biết là nó đang ở bên trong tôi, tôi có thể cảm nhận nó trong mọi hơi thở, mọi hơi thở mà nơi này bắt tôi phải chịu với bầu không khí ô uế của nó. Tôi thấy rằng cái kết này cũng nên thơ phết đấy. Khi nỗi đau không còn cho phép tôi có thể yên giấc, tôi đang nằm ở đây trong cái túi ngủ của mình và trầm ngâm suy tưởng xem thi sĩ nào đủ tàn nhẫn để vẽ nên bức họa này. Có lẽ vị thi sĩ đó chính là tôi. Tôi xứng đáng bị thế này. Vì tất cả những gì mà tôi đã làm, tôi xứng đáng bị thế này.
Tôi hi vọng rằng các huynh đệ trong đế quốc có thể thu hồi được cuốn nhật ký của tôi, những mảnh xương của tôi. Hãy biết rằng nơi đây chẳng có gì cho các huynh cả, trừ những gì mà các huynh mang theo bên mình. Mọi tội lỗi mà các huynh mang theo sẽ bị kéo ra khỏi cơ thể. Đây là địa ngục do chính chúng ta tạo ra.
Cùng với sự tôn kính, tôi dâng hiến cuộc đời cho Hoàng Đế
Kazuto Shinsuke
Đơn vị 731
Quân Đội Đế Quốc Nhật Bản
Trích dẫn trang này như sau:
"SCP-4705" bởi ManyMeats, từ Wiki SCP. Nguồn bài viết: https://scpwiki.com/scp-4705. Xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA.
Bài viết được dịch bởi SCPFoundationVietnam, từ Wiki SCP-VN. Nguồn bản dịch: http://scp-vn.wikidot.com/scp-4705. Xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA.
Để biết thêm thông tin sử dụng tính năng này, vui lòng truy cập Hộp Giấy phép. Để truy cập thêm thông tin về quy định giấy phép, vui lòng truy cập Quy Định Bản Quyền.