Mã vật thể: SCP-1810
Phân loại: Euclid
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: SCP-1810 hiện đang bị quản thúc bên trong một Buồng Quản Thúc Dị Thể Dạng Người Cỡ Lớn tại Điểm 147, được bổ sung thêm một khu vực giải trí gồm các loại đồ chơi, sách, và dụng cụ hội họa. Đối tượng được cung cấp ba bữa mỗi ngày, theo sự hướng dẫn của các chuyên gia dinh dưỡng của Tổ Chức. Thức ăn và nước uống cung cấp cho SCP-1810 cần phải được trộn lẫn với hỗn hợp gồm thuốc chống trầm cảm và thuốc an thần nhẹ nhằm giữ cho tinh thần của đối tượng ổn định khi nó không được phép làm điều mình muốn, giảm độ căng thẳng khi nó tiếp xúc với nhân viên an ninh hoặc nhân sự của Tổ Chức, cũng như giảm thiểu khả năng đối tượng nỗ lực vi phạm quản thúc hoặc thoát khỏi sự quản lý của Tổ Chức. Nhân sự của Tổ Chức tương tác với SCP-1810 cần phải sử dụng thành thạo tiếng Pháp. SCP-1810 được quyền ở trong khu vực giải trí của nó trong vòng bốn giờ mỗi ngày, các nhân viên an ninh hoặc nghiên cứu viên trưởng có quyền thu hồi đặc quyền này nếu SCP-1810 tỏ thái độ bất hợp tác.
Sau Sự cố 147-1995-7, SCP-1810 không còn được phép tiếp xúc với các vật dụng ghi âm hoặc đồ chơi có hình dạng con người, cửa buồng của đối tượng cũng được gia cố thêm nhằm giảm thiểu các tác động vật lý, ngoài ra một nhân viên an ninh mặc thường phục được yêu cầu trực tiếp quản lý SCP-1810 cũng được bố trí bên ngoài cửa buồng. Toàn bộ nhân sự ở vị trí này phải được ghi nhận không còn phản ứng cảm xúc với các SCP dạng người, cũng như có ác cảm với việc sử dụng bạo lực vô độ. Ngoài ra, chuyên gia tâm lý tại điểm phải luôn sẵn sàng nhằm xoa dịu SCP-1810 trong trường hợp đối tượng gặp phải rối loạn căng thẳng sau chấn thương và rối loạn trầm cảm mức độ nặng. Xem phụ lục 1810-C1 và Bản ghi Phỏng vấn 1810-1 nhằm biết thêm thông tin về dị tính của SCP-1810.
Mô tả: SCP-1810 là một thực thể dạng người cao 3.8 m, nặng 81.6 kg được bao phủ hoàn toàn bằng một lớp vải màu xám than làm từ chất liệu không xác định, ngoài ra nó cũng đeo một chiếc mặt nạ che đi toàn bộ khuôn mặt. Trên hai tai của đối tượng xuất hiện hai chiếc đĩa làm bằng hợp kim không rõ. Những vật dụng này cho đến nay được cho là không thể dỡ bỏ khỏi SCP-1810. Đối tượng có khả năng nói thành thạo bằng tiếng Pháp (mặc dù ở mức độ tương đương với một đứa trẻ) và mong muốn được gọi là "Pierrot", một cái tên được viết bên trong cổ áo của đối tượng. Thực thể không biểu hiện sự thay đổi về mặt thể chất hay già đi dù đã được quản thúc trong gần 70 năm. Giả thuyết cho rằng nó có khả năng miễn dịch với sự lão hóa, và sẽ tiếp tục sống vô thời hạn trừ khi bị tiêu diệt. Kể từ sau Sự cố 147-1995-7, SCP-1810 không còn có khả năng chữa lành vượt trội, mà chỉ có thể hồi phục tương đương với một con người bình thường. Xem Phụ lục 1810-C1 nhằm biết thêm thông tin.
Dị tính của SCP-1810 sẽ xuất hiện khi có một đứa trẻ mà nó cho rằng đang bị "lạc" ở trong vòng 500m quanh đối tượng. SCP-1810 sau đó sẽ quan tâm đối tượng, và nỗ lực cung cấp những thứ đứa trẻ cần hoặc mong muốn. Tuy nhiên, dường như có sự thiếu liên kết trong việc hiểu những gì đứa trẻ cần trong suy nghĩ của SCP-1810. Đối tượng thường sẽ sử dụng những phương pháp bạo lực và trộm lấy đồ vật nhằm cung cấp cho đưa trẻ, đồng thời nó cũng thể hiện một sức mạnh phi thường khi bảo vệ đứa trẻ hoặc trong việc đáp ứng những gì chúng muốn.
Tổ Chức chú ý đến SCP-1810 vào năm 1947, khi có nhiều nhân chứng báo cáo về một thực thể đang bắt cóc trẻ em và cướp lấy nhiều đồ vật tại một khu dân cư ở ngoại ô Paris, Pháp. Nhiều bức ảnh và đoạn phim mô tả việc SCP-1810 bị phát hiện rồi biến mất sau đó đã được lưu trữ bên trong kho của Điểm-147, ngoài ra Tổ Chức đã tiêm thuốc lú cho toàn bộ các nhân chứng, cũng như ngụy tạo câu chuyện về một nhân viên trong đoàn diễu hành chuyên đi bắt cóc và giết hại trẻ em trong khu vực.
Phụ lục 1810-C1: Vào ██/██/1995, sau khi xem nhiều chương trình giải trí nổi tiếng liên quan đến giáo dục trẻ em trong khoảng thời gian giải trí của đối tượng, SCP-1810 đã đứng dậy trong buồng quản thúc của mình, gạt văng chiếc tivi và đầu băng VCR được cung cấp cho đối tượng, làm vỡ chiếc màn hình tivi và đạp chân đế xuống sàn nhà. SCP-1810 sau đó bắt đầu tấn công cánh cửa buồng, yêu cầu được cho phép ra ngoài, với lý do nó cần phải "bảo vệ những đứa bé". Nhân viên an ninh khi di chuyển vào trong nhằm áp chế SCP-1810, và, sau khi mở cánh cửa buồng quản thúc, đã bị SCP-1810 đẩy sang một bên và làm cho choáng váng hoặc bất tỉnh bằng một sức mạnh thể chất chưa từng được ghi nhận trước đó.
Khi SCP-1810 di chuyển đến cuối hành lang, một đội an ninh thứ hai đã tiếp cận rồi làm tê liệt đối tượng bằng dùi cui điện, khiến cho SCP-1810 bất hoạt, và đem nó quay trở buồng quản thúc của mình. Các tổn thất sau sự kiện trên đã được điều trị, bao gồm một vết thương trên đầu không được báo cáo do SCP-1810 thực hiện khi đối tượng được đưa về lại buồng của mình. Kiểm tra đoạn phim mà SCP-1810 đã xem trước khi đối tượng cố gắng trốn thoát cho thấy nó đang quan sát một tập phim đặc biệt của chương trình truyền hình tên [ĐÃ GIẤU] liên quan đến những kẻ bắt nạt và áp lực mà lũ trẻ gặp phải.
Trích tin nhắn từ phòng làm việc của Giám Đốc Điểm A. Beaufort đến Điểm 147 RE: Sự cố 147-1995-7
"Có vẻ như SCP-1810 không chỉ có cảm xúc mạnh với bất kì đứa trẻ nào, mà, thay vào đó, bất kì vật thể nào mà nó cho rằng là một đứa trẻ đang gặp nguy hiểm hoặc trong trạng thái đau khổ, và nó cũng thể hiện khả năng thể chất vượt trội trong lúc cảm xúc đang lên cao. Quy trình quản thúc sẽ được cập nhật dựa trên giả thuyết đã được xác nhận này, và đặc quyền giải trí của SCP-1810 sẽ bị thu hồi trong vòng một tuần nhằm trừng phạt cho hành vi của nó. Mọi nỗ lực vi phạm quản thúc sau này sẽ dẫn đến các hình phạt nặng nề hơn. Nó có thể có suy nghĩ của một đứa trẻ, nhưng chúng ta không thể để nó làm lung lay suy nghĩ của chúng ta về hành động cũng như tính hợp tác với quy định của Tổ Chức của đối tượng... Ngoài ra, tôi cũng sẽ nâng mức độ Phân Loại của SCP-1810 từ Safe lên Euclid, căn cứ theo các biện pháp an ninh mà chúng ta cần trong việc quản thúc."
"… Nhân viên An ninh Roux cũng đã bị đình chỉ một tuần vì hành động của mình, và sẽ được điều chuyển công tác đến một cánh khác khi anh ấy trở lại. Tôi hi vọng anh ta học được bài học sau sự việc này, bởi vì tôi không mong muốn việc sử dụng bạo lực vô độ trong việc quản thúc các vật thể hoặc thực thể SCP. Chúng ta được kỳ vọng sẽ thực hiện công việc này một cách chuẩn mực và có hiệu quả, không quá tàn nhẫn hay quá khắc nghiệt. Đối tượng đã được tái quản thúc và đang bất hoạt. Mọi hành động khác được cho là không cần thiết... Chúng ta quản thúc. Chúng ta lưu trữ. Nhưng trên tất cả, chúng ta bảo vệ. Điều này bao gồm cả những thứ mà chúng ta đã quản thúc. Chỉ như vậy thôi."
Phỏng vấn 1810-1
Đối tượng phỏng vấn: Madeline O███████, 6 tuổi, cô bé đã chịu sự giám sát của SCP-1810 trước khi đối tượng bị quản thúc.
Thẩm vấn viên: Tiến sĩ Amelia J. P█████, một chuyên gia tâm lý cho trẻ em thuộc sự quản lý của Tổ Chức.
Lời nói đầu: Cuộc phỏng vấn được thực hiện sau mười ba giờ kể từ khi SCP-1810 lần đầu được quản thúc, và khoảng bảy ngày sau khi Madeline bị bắt cóc bởi SCP-1810. Cô bé đang trong tình trạng nguy kịch trước khi được chăm sóc y tế bởi Tổ Chức tại thời điểm đó. Toàn bộ cuộc nói chuyện đã được dịch từ tiếng Pháp nhằm mục đích lưu trữ.
Để giao tiếp dễ dàng và thoải mái với nhân chứng, SCP-1810 sẽ được gọi bằng tên của nó, Ông Pierrot, trong suốt cuộc thẩm vấn. Ngoài ra, lời nói của cô bé cũng sẽ được tiêu chuẩn hóa và chỉnh sửa cho phù hợp với tài liệu. Xin hãy liên lạc với bộ phận lưu trữ để lấy bản ghi hội thoại ban đầu bằng tiếng Pháp với những phát âm sai về chữ cái và ngữ pháp trong lời nói được giữ nguyên.
Ts. P█████: Madeline, cô là bác sĩ Amelia P█████. Cháu cảm thấy thế nào rồi, cháu yêu?
Madeline: Cháu ổn, thưa bác sĩ Amelia. Bụng cháu hơi đau chút thôi.
Dr. P█████: Ôi trời... Có phải cháu đã ăn thứ gì khiến bụng cháu đau không?Madeline: Vâng... Ông Pierrot có đưa cho cháu những miếng thịt và rau rất kỳ lạ. Dù sao cháu vẫn ăn hằng ngày với ông ấy mà.
Ts. P█████: Thức ăn lạ, hả? Cháu có biết ông ấy đưa cho cháu ăn cái gì không?
Madeline: Cháu không biết... ông ấy lúc nào cũng đi tìm đồ ăn cho cháu. Rồi một ngày ông ấy quay lại và cháu thấy một đống những cái cây trông buồn cười lắm và cả thứ gì đó là lạ trong túi ông ấy nữa, cháu có thể nghe thấy chúng kêu rúc rích ở trong đó. Lần nào ông ấy cũng sẽ nhồi chúng trên một cái cái que rồi đặt lên trên lửa. Trông ghê lắm. Và rồi ông ấy cứ tiếp tục gắp những sợi lông khỏi thức ăn của cháu... Có cả tiếng kêu rúc rích quanh đống lửa nữa. Nghe sợ lắm, nhưng cháu lại đang đói.
Ts. P█████: Cô hiểu rồi... nghe kì bí thật. Cháu có thể kể cho cô nghe về cách cháu gặp ông Pierrot được không? Cô muốn biết nhiều điều nhất có thể về ông ấy. Ngoài ra, cháu yêu à, cháu có thể nói chậm một chút được không. Cô cần đảm bảo rằng cô có thể ghi chép lại được toàn bộ.
Madeline: Cháu xin lỗi, bác sĩ... cháu sẽ cố... Ừm, mẹ và bố cháu đã mất tích từ rất lâu rồi... Cháu giờ đang sống với chị gái và bạn của chị ấy. Một ngày cháu đã cãi lộn với họ về chuyện thức ăn. Và họ đã đánh cháu rất thậm tệ. Rồi ông Pierrot đến và cứu cháu. Nhưng trông ông ấy đáng sợ lắm.
Ts. P█████: Ông ấy đã làm gì khiến cháu sợ?
Madeline: Mathieu đang đánh cháu. Rất thậm tệ. Cháu không thể thở. Chị cháu thì bị đánh gục rồi lăn ra ngủ ở góc phòng. Ông Pierrot xuất hiện, quát tháo. Ông ấy đánh lại Mathieu. Nhìn mặt Mathieu trông buồn cười lắm khi ông Pierrot đánh anh ấy... trông cứ như một trái bowling màu đỏ khổng lồ vậy. Cả đám chạy đi hết. Ông Pierrot ôm cháu và nói với cháu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ông ấy nói rằng ông ấy yêu cháu rất nhiều và kể cả khi mẹ cháu và bố cháu đã mất hay bạn bè cháu ghét cháu, ông ấy sẽ luôn yêu cháu và chăm sóc cháu mãi mãi và đám bắt nạt sẽ không làm hại cháu nữa đâu.Ts. P█████: Chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy?
Madeline: Ừm, ông ấy đưa cháu về nhà của ông. Trông nó lạ lắm. Sâu tuốt dưới lòng đất. Ở đó có đủ thể loại những quyển sách thú vị mà mẹ cháu từng đọc cho cháu và chị gái trước khi họ biến mất. Cả những đồ vật chăm sóc cho em bé nữa. Ông Pierrot lúc nào cũng đọc những quyển sách này. Ông ấy nói rằng bác sĩ đã đưa ra lời khuyên cách để chăm sóc những đứa nhỏ như cháu cho ông. Ông cũng nói là ông ấy vẫn chưa quen cách để chăm sóc những bé sơ sinh của con người nhưng ông ấy sẽ cố để trở thành một người cha tốt của cháu.
Ts. P█████: Cô hiểu rồi. Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Madeline: Ừm, ông ấy nói ông sẽ mua đồ ăn và đồ chơi cho cháu, hỏi liệu cháu có muốn gì không. Cháu nói với ông ấy cháu muốn một con kỳ lân. Cháu từng có một con búp bê kì lân bé xíu mà cháu luôn mang theo mình, nhưng nó đã biến mất khi ông Pierrot đến cứu cháu.
Ts. P█████: Ah.. được rồi. Và ông ấy mang cho một con búp bê kì lân mới? Ôi, không cháu yêu, xin hãy nằm xuống. Tình trạng của cháu bây giờ không nên nhảy trên giường như thế đâu
Madeline: Thậm chí còn tuyệt vời hơn cả thế. Ông Pierrot mang cho cháu một con kỳ lân THIỆT! Ừm, chắc là thế ạ....Dr. P█████: Chắc là thế? Ý cháu là sao, Madeline?
Madeline: Ừm, đó là một con ngựa lớn màu trắng, nhưng chiếc sừng của nó lúc nào cũng rỉ ra cái gì đó. Cậu ấy cũng có cả một chiếc đinh cắm ở đáy sừng nữa. Vào đêm đó, khi cháu đang chơi với con kỳ lân, và cháu bị một mảnh dằm đâm vào ngón cái nè. Cô thấy chứ? Ông Pierrot cũng không thể lấy nó ra được.
Ts. P█████: Ôi, trông thật tệ làm sao. Cô sẽ bảo với một bác sĩ khác đến và chữa cho cháu khi cô rời đi, cháu yêu.Madeline: Vâng ạ.... dù sao thì, con kỳ lân ấy cũng không còn thú vị nữa. Cậu ấy lúc nào cũng khóc và cố gắng thiếp đi khi cháu muốn chơi cùng cậu ấy. Khi cháu tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì ông Pierrot nói rằng con kỳ lân ấy đang đánh một giấc dài ở một căn phòng khác. Kể từ đó cháu không còn thấy cậu ta lần nào nữa.
Ts. P█████: Aww… buồn thật đấy. Vậy tiếp theo còn chuyện gì nữa không?
Madeline: Ừm, cháu và ông Pierrot chỉ đơn giản chơi loanh quanh bên trong những đường hầm và chúng cháu ăn thêm nhiều loại thịt và rau kì lạ mà ông ấy mang đến cho cháu rồi đọc sách và...
Ts. P█████: Được rồi, được rồi, cô hiểu ý cháu rồi, cô bé. Liệu còn điều gì khác mà cháu muốn kể cho cô nghe về ông Pierrot nữa không?Madeline: Ừm... Ông ấy lúc nào cũng làm một chuyện kì lạ khi chúng cháu đứng trước một cánh cửa. Khi đó ông ấy sẽ lôi ra một chiếc chìa khóa của mình và giữ nó trong tay. Nhưng những cánh cửa lúc nào cũng đã mở sẵn rồi, cháu không biết tại sao ông ấy phải làm như vậy. Trông hơi ngốc nghếch chút
Ts. P█████: Cháu có bao giờ hỏi ông ấy định làm gì với chiếc chìa khóa bao giờ chưa?
Madeline: Rồi ạ... ông ấy nói ông ấy muốn đưa cháu về nhà với những đứa trẻ thật sự của ông ấy, nhưng ông lại chẳng bao giờ có thể tìm thấy cánh cửa thật sự để dùng chiếc chìa khóa cả... Liệu cô có thể giúp ông ấy về nhà không, bác sĩ Amelia?
Ts. P█████: Cô sẽ xem liệu mình có thể làm được gì.Madeline: Cảm ơn, bác sĩ... cháu nghĩ cháu sẽ đi ngủ bây giờ đây.
Ts. P█████: Hãy nghỉ ngơi đi, Madeline. Cô hứa khi cháu tỉnh dậy cháu sẽ cảm thấy tốt hơn.
Kết luận: Sau cuộc phỏng vấn trên, toàn bộ ký ức của nhân chứng về sự kiện đã bị xóa bỏ, cô bé sau đó đã được chuyển đến một cơ sở y tế công cộng trước khi bị điều chuyển đến một trại trẻ mồ côi. Một cuộc khám nghiệm tại khu vực nơi SCP-1810 bị bắt giữ cho thấy nhiều thi thể trẻ em được chất lên bên trong một căn phòng, với những tờ giấy ghi chú viết lời xin lỗi bị ngấm nước xung quanh các thi thể. Trên các bức tường của căn phòng cũng xuất hiện những dòng chữ thể hiện việc mong muốn được trở về nhà của đối tượng. Ngoài ra, xác của một con ngựa bị mổ xẻ cũng được phát hiện bên trong căn phòng, cùng những từ "Mauvais"và "Faux" được khắc lên sườn. Một bức tranh được vẽ nguệch ngoạc về nhân chứng chính, SCP-1810, và con ngựa bị vò nát trong góc phòng, cũng được phát hiện. Vị trí hiện tại của chiếc "chìa khóa" mà nhân chứng mô tả vẫn chưa được tìm thấy.
Trích dẫn trang này như sau:
"SCP-1810" bởi Vincent_Redgrave, từ Wiki SCP. Nguồn bài viết: https://scpwiki.com/scp-1810. Xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA.
Bài viết được dịch bởi PieceOfNyan, từ Wiki SCP-VN. Nguồn bản dịch: http://scp-vn.wikidot.com/scp-1810. Xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA.
Để biết thêm thông tin sử dụng tính năng này, vui lòng truy cập Hộp Giấy phép. Để truy cập thêm thông tin về quy định giấy phép, vui lòng truy cập Quy Định Bản Quyền.