/* source: http://ah-sandbox.wikidot.com/component:collapsible-sidebar-x1*/ #top-bar.open-menua{position:fixed; top:0.5em; left:0.5em; z-index:5; font-family: 'Nanum Gothic', san-serif; font-size:30px; font-weight:700; width:30px; height:30px; line-height:0.9em; text-align:center; border:0.2emsolid#888; background-color:#fff; border-radius:3em; color:#888; }@media (min-width: 768px) {.mobile-top-bar{display:block; }.mobile-top-barli{display:none; }#main-content{max-width:708px; margin:0auto; padding:0; transition: max-width 0.2s ease-in-out; }#side-bar{display:block!important; position:fixed; top:0; left: -19em; width:17em; height:100%; overflow-y:auto; z-index:10; padding:0.3em0.675em; background-color: rgba(0,0,0,0.1); transition:left0.5s ease-in-out; }#side-bar:target{display:block; left:0; width:17em; margin:0; z-index:10; }#side-bar:target.close-menu{display:block; position:fixed; width:100%; height:100%; top:0; left:0; z-index: -1; }#top-bar.open-menua:hover { text-decoration: none; }.close-menu{margin-left:19em; opacity:0; } }
[フレーム]
Tử Thi Móng Cào |
---|
Tác giả DrDapper DrDapper |
Dịch bởi HatsuJourvern HatsuJourvern |
Đăng vào 05 Oct 2025 20:06 |
Hub ĐÊM XUỐNG » Số 17 Phố Phượng Hoàng
Tử Thi Móng Cào
Trích từ nhật kí của Alexander Foxx, Đội trưởng Đội Cảnh vệ
18 tháng Mười Một, XXXX
Tôi thức dậy vào tầm năm giờ sáng nay, tâm trạng vô cùng thất vọng. Giấc ngủ ngon cứ lảng tránh khỏi tôi, kể cả sau khi đã tận một tuần từ lúc tôi đã không thể bảo vệ em trai chủ tôi. Tôi chỉ biết mong rằng đầu óc tôi sẽ dần chai sạn trong những ngày tới.
Tiết trời kinh khủng kéo dài, chúng tôi chỉ biết chịu đựng, trong khi nó không có dấu hiệu ngớt đi. Những cơn mưa cuối thu vẫn tiếp tục trút xuống mái dinh dự và vấy ướt bất cứ ai đặt chân ra ngoài đón cơn mưa lạnh giá. Tôi chỉ mong cơn lạnh ấy không mang bệnh về cho ai. Việc Johnathan chết là đã đủ tệ rồi, việc bệnh dịch lây lan trong dinh thự này chỉ còn là cú huých cuối.
Tuy nhiên, hôm nay cũng không hẳn là quá đen tối u ám. Vào rạng sáng, tầm bảy giờ, một anh lính trực ca đã thấy một cỗ xe ngựa đang từ đường núi tới đây. Tôi được báo tin ngay lập tức, rồi tôi chạy ngay từ buồng tới đường xe phía trước. Quả nhiên là vậy, cỗ xe ngựa của Phillip đã vòng tới bãi xe trước khi tôi kịp đến nơi.
- Chào mừng ngài Darke trở về ạ. - Phillip vừa mở cửa là tôi chào ngay. - Ngài vào nhanh đi. Sáng nay mưa tầm tã lắm, chúng tôi không muốn để ngài bị cảm lạnh đâu. Đây là vị thám tử ngài tìm sao?
Theo sau Phillip khỏi xe là một người phụ nữ mặc bộ vest vải tuýt bảnh bao dưới lớp áo khoác dày cộp. Trên đầu cô là mái tóc vàng hoe bẩn thỉu được vén ra sau tai, buộc thành kiểu đuôi ngựa ngắn, đội thêm một chiếc mũ vải tuýt cotton che kín đầu. Tương phản hẳn so với màu quần áo nhợt nhạt, đôi mắt xanh thẫm nằm trên khuôn mặt toát lên vẻ tự tin và điềm tĩnh tới hiếm có, đến nỗi những thành viên xuất sắc nhất của đội cảnh vệ cũng khó sánh được bằng.
- Đúng thế. - Phillip vừa đặt chân vào đường sỏi, anh đáp luôn. - Thám tử Thompson đây đã đồng ý tiếp nhận vụ án này, và cô sẽ ở lại với chúng ta không lâu sau đó. À quên, tôi bất lịch sự quá. Thưa Thám tử Thompson, đây là Đội trưởng Đội Cảnh vệ, Alexander Foxx.
- Thưa Đội trưởng, hân hạnh gặp mặt. - Thompson cùng Phillip ra xe rồi nói, cô nhét một cuốn sổ tay vào túi áo, cô giơ tay đeo găng lên. - Tôi tin rằng hiện trường vụ án và thi thể vẫn đang được giữ toàn vẹn nhất có thể.
- Vâng thưa cô. - Tôi đáp lại, bắt tay cô như mọi quý ông hay làm. - Chúng tôi đã chia phòng ngủ thành nhiều khu vực, đảm bảo có hai người lính túc trực toàn thời gian.
- Và ông Drake thì sao?
- Chúng tôi đã đặt ông ấy trong một quan tài tại hiện trường và để khóa nó vào phòng đông lạnh.
- Tuyệt hảo, anh Foxx ạ. Rất khen cho trực giác của anh. Drake bé ạ, việc một cái xác phân hủy là tự nhiên, chúng ta cùng lắm chỉ có thể trì hoãn được nó. Tôi đề nghị ta nên khám nghiệm tử thi của ông Darke ngay lập tức trước khi chuyện dần phức tạp hơn, đến nỗi cuộc điều tra phải xáo trộn lên hết. Ối, suýt thì quên.
Thompson xoay gót chạy ra đường đi xe, cô gọi với lấy một người hầu đang đỡ hành lý.
- Xin hãy cẩn thận ạ, toàn đồ đắt tiền dễ vỡ đấy. Nếu được thì tôi cũng đang cần vài thứ. Mấy thứ đồ còn lại thì cứ để vào buồng tôi, nhưng nhớ phải cẩn thận đó.
Một lát sau, Thompson quay lại, cô mang theo chiếc vali dài mỏng có quai xách ở giữa.
- Tôi muốn tiến hành thẩm vấn các đối tượng ở đây sau khi hoàn thành khám nghiệm. Có bao nhiêu người làm việc ở đây hả anh Darke bé?
- Bốn mươi tám. Hai sáu người hầu, hai hai cảnh vệ.
- Đúng như tôi nghĩ so với một điền trang quy mô lớn như này. Rồi, tôi sẽ cần thẩm vấn từng người hầu một cũng như những người sống ở đây. Phiền anh Foxx đây có thể gọi tất cả mọi người sang phòng khách không? Khám nghiệm tử thi cũng không mất quá một phút đâu.
Tôi đã khá bất ngờ trước lời đề nghị này. Dù Thompson trông có vẻ hoàn toàn tự chủ được, song vẫn có khả năng người sói lởn vởn quanh đây.
- Thưa thám tử, nếu được thì chúng tôi hiện đang có chính sách hộ tống. Đó là không ai được một mình di chuyển mà không có cảnh vệ theo cùng. Nên nếu hai người không phiền, tôi muốn đưa hai người tới phòng đông lạnh.
Thompson bối rối nhìn tôi, cô nhún vai sau một thoáng suy ngẫm.
- Làm tốt lắm, thưa Đội trưởng. Biết đâu anh sẽ là đầu mối có ích trong cuộc điều tra nho nhỏ này. Tuy nhiên, tôi sẽ rất biết hơn nếu mọi người tập hợp sớm nhất có thể. Thời gian luôn là yếu tố then chốt trong mấy vụ như này mà.
Tôi tỏ vẻ đồng ý, rồi ba chúng tôi đi qua các dãy hành lang ở khu nhà dưới. Bill và Percy đi ngang khi chúng tôi đi tuần, và tôi đã tiện thông báo mong muốn từ vị thám tử kia cho họ.
- Hai người kia kìa. Họ có ca trực vào đêm xảy ra án mạng không? - Thompson chờ hai người kia đi khuất rồi hỏi.
Tôi nói với cô là có, và trong vài ngày qua, hai người này đã tình nguyện đi điều tra nhiều nhất có thể.
- Chắc do cảm thấy tội lỗi. - Tôi tự kết luận.
- Tội lỗi à. - Thompson lẩm bẩm. - Cảm giác tội lỗi xấu hổ hay là lỗi đáng trách? À mà cứ kệ tôi đi nhé, thưa Đội trưởng, thi thoảng tôi cũng hay nghĩ rồi nói vu vơ vậy thôi. Giờ vẫn còn quá sớm để nghi ngờ ai. Hy vọng là vào những cuộc thẩm vấn sắp tới, chúng ta sẽ tìm ra danh tính của tên người sói này. Ấy chà, hình như chúng ta đến nơi rồi.
Ophelia và Henry đang đứng hai bên cửa thép dẫn vào phòng đông. Nhìn thấy chúng tôi, họ liền bước sang một bên và chào hỏi.
- Đây là vị thám tử anh kể đây đúng không? - Henry cộc lốc nói. - Tốt hơn hết là cô ta nên xử chuyện nhanh lên. Chứ lần sau mà vẫn còn người sói xuất hiện là tôi biến khỏi đây đấy.
Vừa đang định trách mắng cấp dưới vì thái độ thô lỗ, tôi đã bị chặn lại bởi câu trả lời từ cô thám tử.
- Không phải lo anh bạn ạ. Tôi sẽ giải xong vụ này vào đầu tuần. Nên là giờ, nếu anh vui lòng, chúng tôi đang tập hợp tất cả mọi người vào phòng khách. Bao gồm các Cảnh vệ. Không sao, chúng tôi sẽ xử lí cái xác khi anh vắng mặt.
Hai người họ nhìn vào tôi, sau khi tôi vội gật đầu đồng ý, cả hai rời chỗ, tiến về phòng khách.
- Xin phép. - Tôi nói, rồi đẩy cánh cửa thép nặng trịch của phòng đông mở ra. Không khí khiến người tôi thấy lạnh buốt, làm tôi run bần bật vì trước đó người đã ướt sau vài phút đứng dưới mưa. Ở đó, tại căn phòng đông chất đồ đầy nửa phòng, là một chiếc quan tài gỗ sồi tối màu, nơi em trai chủ tôi đang trong giấc ngủ vĩnh hằng đầy khủng khiếp.
- Được đấy. - Cô thám tử lên riếng, rồi bước tới cạnh tôi. - Có vẻ nhiệt độ phòng này cũng không quá hai bảy… à không… hai năm độ. Với nhiệt độ như vậy, cộng với việc quan tài đã được niêm phong, vậy là thi thể đã được bảo quản rất tốt. Tuy nhiên, bí ẩn này không thể được giải đáp nếu như ta không mở cái hộp gỗ đó ra. Phiền anh Foxx nhé?
Phải công nhận, trong tôi một phần có ngần ngại. Việc bậy nắp quan tài của một người đã mất mang cảm giác như đang vấy bẩn đi một điều rất thiêng liêng. Nhưng rồi tôi lại nhớ về thảm kịch nghiêm trọng vốn đã xảy ra chưa được quá ba đêm. Gạt bỏ suy nghĩ do dự khỏi đầu, tôi đặt tay lên nắp quan tài, nhấc nó ra.
Một tiếng thịch vang ta quanh chúng tôi khi phần nắp rơi đập xuống đất. Nằm tại đó, là ông Johnathan Darke, nhìn ông thật dữ tợn. Mặt và người ông đã bị xé nát nhờ mấy vết móng vuốt lớn. Quần áo ông mặc cũng nát tươm, vì chúng tôi đã niêm phong ông trong đúng bộ đồ ông đã mặc khi được phát hiện. Tay phải ông đã bị xé rách hẳn, nó được đặt nằm cạnh ông, được những người đặt xác cẩn thận để vào.
- Ố là la. - Thompson lẩm bẩm với giọng điệu phấn khích, tôi phải nhăn mặt vì cách ăn nói có đôi phần khiếm nhã ấy. - Ta có gì ở đây kìa? Phải khen cho ai đã suy luận rằng đây là tác phẩm của người sói đấy. Trúng mánh rồi nha.
Vị thám thử quỳ xuống, cô đặt chiếc vali nằm dài trên đất. Rồi cô bật hai cái chốt lên, mở nắp, lôi ra ba thanh kim loại và một thiết bị nhỏ hình hộp. Thoạt qua, tôi không biết nó là gì, nhưng ngay sau đó tôi đã kết luận ra rằng đó là một cái máy chụp ảnh.
- Cô có cần thêm ánh sáng không? - Phillip hỏi ngay khi Thompson đang dựng chân máy.
- Không, thế là được rồi. Mà nếu được thì, hai người có thể vui lòng bước ra phía cửa không?
Tôi bối rối vì lời đề nghị ấy. Tuy phòng đông không rộng là bao, nhưng nó vẫn còn dư chỗ để tôi và Phillip đứng cạnh cô Thompson. Song chỉ với vài cú liếc mắt sốt ruột của vị thám tử, tôi đã bị thôi thúc phải bước ra cuối phòng.
Tôi và Phillip núo dưới khung của, Thompson chĩa máy xuống chiếc quan tài đang mở rồi chụp một tấm ảnh. Một… tấm ảnh duy nhất.
- Thưa các quý ông, tôi đã xong. - Cô nói, rút một tờ giấy nhỏ đang nhô ra khỏi đầu máy ảnh. - Mấy anh chôn xác được rồi đấy.
Tôi không thể tin vào tai mình. Tuy là thám tử đã bảo rằng điều tra chỉ mất một chốc, nhưng chỉ với một tấm ảnh á? Cô ta thậm chí còn không thèm thò tay vào quan tài để chạm vào thi thể. Tôi thừa nhận, một phần trong tôi đã nghi ngờ rằng, liệu việc cậu Phillip mời cô Thompson này về điều tra có phải là quyết định đúng đắn hay không.
- Chỉ… có thế thôi sao? - Tôi hỏi lại
- Có thế thôi, thưa anh Foxx. - Thompson vừa đáp vừa tháo rời máy ảnh để cất lại vào vali. - Tôi thừa nhận, phương pháp của tôi trông sẽ khá lú với những ai chưa quen, nhưng anh cứ việc yên tâm, độ chuẩn là tuyệt đối. Giờ thì… - Thám tử đóng sầm vali lại rồi đứng lên. - Tôi cho là đã có thể chắc chắn rằng tất cả đã ở phòng khách rồi đấy. Đừng để họ phải đợi lâu.
Chỉnh mũ xong, Thompson bước qua cả tôi lẫn Darke rồi tiến ra cửa. Chúng tôi bàng hoàng, kinh ngạc và tò mò nhìn nhau, rồi chúng tôi quay gót về phía hành lang, theo chân vị thám tử đó.
« Số 17 Phố Phượng Hoàng | Hub ĐÊM XUỐNG | Sắp Ra Mắt! »